Thứ Năm, 7 tháng 5, 2020

Tôi từng muốn một điều gì từ lâu



24.Мне все чего-то хочется давно

Мне все чего-то хочется давно.
Не этого и не того – другого,
Неведомого, странного, такого,
Что только мне найти и суждено.

Все надоело, что давно готово,
Что испокон веков заведено.
Другой хочу я музыки и слова,
Что не было досель изречено.

Но понял я: чтоб отыскать все это,
Не надо отправляться никуда.
Все чудеса под боком, а не где-то,
И стоит лишь не пожалеть труда.

И я тебя, хоть обошел полсвета,
Нашел не где-то, а в родном Цада.

24.TÔI TỪNG MUỐN MỘT ĐIỀU GÌ

Tôi từng muốn một điều gì lâu lắm.
Không phải cái này, không phải cái kia
Cái lạ lùng, chưa biết, một cái gì
Mà chỉ dành riêng cho tôi định mệnh.

Chán tất cả những gì xưa đã sẵn
Những gì đã có từ thuở xa xôi.
Tôi muốn thứ âm nhạc khác, và lời
Mà trước đây chưa ai từng nói đến.

Nhưng tôi hiểu rằng: để tìm ra chúng
Thì không cần phải cất bước đâu xa.
Tất cả điều kỳ diệu ở quanh ta
Và chỉ cần làm việc rất cố gắng.

Anh đi khắp thế gian để tìm em
Rồi tìm ra ngay trong chính làng mình.



Con đường ta có thể dài hoặc ngắn


21.Длинней он будет или же короче


Взаймы даются людям дни и ночи.
Мы все, что нам дано, должны вернуть.

Мы что-то отдаем без сожаленья,
Другое надо с кровью отрывать.
Порой бывает, занавес на сцене,
Едва поднявшись, падает опять.

Я вижу сам, что молодость осталась
За далью гор и за чертой дорог.
И, собираясь подвести итог,
Уже стоит придирчивая старость.

О милая, когда б я только мог,
За счет своих твои бы дни сберег.


21.CON ĐƯỜNG TA CÓ THỂ DÀI HOẶC NGẮN

Con đường ta có thể dài hoặc ngắn 
Nhưng dù sao cuộc đời chẳng dài lâu 
Ngày và đêm trời chỉ cho ta mượn 
Rồi lấy về, ta có giữ được đâu. 

Một thứ này ta cho không thương tiếc 
Một thứ kia ta khó nhọc tranh giành 
Như sân khấu màn che khi đã khép 
Thả xuống dễ dàng, khó nhọc nâng lên. 

Anh nhìn thấy còn đâu đây tuổi trẻ 
Ở bên đường, ở sau phía rừng xa 
Đang sửa soạn thử đi ngồi tính sổ 
Thì đã đứng lên bắt bẻ tuổi già. 

Em thân yêu giá mà anh có thể 
Nhận hết tuổi già, giữ cho em tuổi trẻ. 


Ở quê tôi có một phong tục cổ


20.Когда ведут невесту к мужу в дом

Когда ведут невесту к мужу в дом,
Старинному обычаю в угоду
В нее бросают камни, а потом
Дают для утешенья ложку меда.

Так жениху с невестой земляки
Стараются напомнить для порядка
О том, что жизнь нам ставит синяки,
Но жить на белом свете все же сладко.

Обычай, что бытует и сейчас,
Я вспоминаю чаще год от году.
Я думаю, жена, что и для нас
Жизнь не жалеет ни камней, ни меду.
И так порою сладок этот мед,
Так жизнь сладка, хоть нас камнями бьет.


20.Ở QUÊ TÔI CÓ MỘT PHONG TỤC CỔ

Ở quê tôi có một phong tục cổ 
Khi tiễn cô dâu về đến nhà chồng 
Vào chân cô dâu người ta ném đá 
Rồi đem cho thìa mật để an lòng. 

Các chàng rể với cô dâu hãy nhớ 
Có một điều hãy gắng nhắc cho nhau 
Rằng cuộc đời với ta dù ném đá 
Nhưng dù sao đời vẫn lắm ngọt ngào. 

Phong tục này đến bây giờ vẫn thế 
Và tôi luôn nhớ đến nó thường xuyên 
Tôi nghĩ rằng vợ như người ném đá 
Lại vừa giống như mật ngọt, dịu êm. 

Trên đời này mật vẫn ngọt biết bao 
Dù lắm đắng cay, đời vẫn ngọt ngào. 



Tôi từng thấy dòng sông trôi...



19.Я видел: реки, выйдя на равнины


Я видел: реки, выйдя на равнины,

В два разных русла растекались вдруг,
И птицы, мне казалось, без причины
Высоко в небе разлетались вдруг.

А у меня есть друг и есть подруга,
Они, что друг для друга родились,
Вдруг, как река, в два русла растеклись,
Как птицы, разлетелись друг от друга.

Спросил я, встретив друга: «Что с тобой?»
И он мне так ответил: «Из сраженья
Как будто бы я выбрался живой!»

И я повергнут был в недоуменье:
Любовь людская – если это бой,
То бой, откуда нету возвращенья.


19.TÔI TỪNG THẤY DÒNG SÔNG

Tôi từng thấy dòng sông trôi phẳng lặng 
Bỗng chia ra thành nước chảy đôi dòng 
Và chim chóc tựa hồ đang yên ắng 
Bỗng mỗi con một hướng giữa trời trong. 

Tôi có người bạn trai và bạn gái 
Họ sinh ra là để sống cho nhau 
Bỗng như sông chia thành hai dòng chảy 
Như hai con chim bay ngược hai đầu. 

Hôm gặp nhau tôi hỏi: “Điều gì vậy?” 
Bạn trả lời: “Từ trận đánh trở về 
Tao cứ ngỡ như mình vừa sống lại!”




Còn tôi băn khoăn như kẻ u mê: 
Là trận mạc – nếu tình yêu như vậy 
Thì ra đi sẽ không có ngày về. 



Cứ mỗi ngày đời một chút ngắn thêm


18.Жизнь, что ни день, становится короче

Жизнь, что ни день, становится короче,
И кредитор наш, не смыкая глаз,
Неся в своем хурджуне дни и ночи,
Все, что должны мы, взыскивает с нас.

Пишу ль, любуюсь высью ли лазурной,
Всему ведет он, скряга, точный счет,
А жизнь – река, и над рекою бурной
Мосты он за моей спиною жжет.

А я прошу: заимодавец грозный,
Бери назад земные все дары,
Лишь час свиданья с милой, час мой поздний
Не обрывай внезапно до поры.

Но катится моя арба с горы.
Мой кредитор мольбы не слышит слезной.


18.CỨ MỖI NGÀY ĐỜI MỘT CHÚT NGẮN THÊM

Cứ mỗi ngày đời một chút ngắn thêm 
Người chủ nợ của ta không chợp mắt 
Mang trong chiếc hòm lần lượt ngày đêm 
Vì tất cả đều bắt ta nộp phạt. 

Dù viết hay ngắm trời xanh tuyệt đẹp 
Tính hết trơn, thật keo kiệt quá chừng 
Đời – dòng sông, trên dòng sông chảy xiết 
Những chiếc cầu đang bị đốt sau lưng. 

Tôi van xin người cho vay dữ dội 
Hãy lấy về tất cả mọi tài năng 
Chỉ lần gặp cùng em giờ phút cuối 
Đừng lấy đi đột ngột kẻo lỡ làng. 

Nhưng chiếc xe tôi chạy từ núi rừng 
Người chủ nợ lời van không nghe thấy. 



Đất nước khen tặng những người con


17.За труд и подвиг щедро награждает

За труд и подвиг щедро награждает
Страна сынов и дочерей своих.
Для множества указов наградных
Порой в газетах места не хватает.

А я хочу, чтобы в стране моей
И за любовь, за верность награждали,
Чтоб на груди у любящих людей
И ордена горели б, и медали.

Но для любви нет орденов, и жаль,
Что с этим мирятся законоведы.
Мне, может, дали б верности медаль,
Тебя венчали б орденом победы.

Но счастье, что любви наград не надо.
Любовь, она сама и есть награда.


17.ĐẤT NƯỚC KHEN TẶNG NHỮNG NGƯỜI CON

Đất nước khen tặng những người con của mình
Vì thành tích lao động và chiến đấu
Lúc này đây những quyết định ngợi khen
Không đủ chỗ đ đăng trên mặt báo

Anh vẫn mong cho đất nước một điều
Đem khen thưởng tình yêu, lòng chung thủy
Để trên ngực của những người đang yêu
Sẽ lấp lánh những huân chương danh dự

Nhưng huân chương không có để cho tình
Các luật gia đâu rồi, sao im lặng
Hãy trao huân chương chung thủy cho anh
Và tặng cho em huân chương Chiến Thắng

Nhưng tình yêu chẳng cần ai khen tặng
Bởi tình yêu tự thân là phần thưởng


Trên thao trường


16.Маневры – это битва без войны

Маневры – это битва без войны.
Проходят танки по земле дрожащей.
И хоть огни разрывов не слышны,
Грохочет гром почти что настоящий.

Иной из нас считать любовь готов
Игрой, где быть не может неудачи,
И крепости сердец лишь громом слов
Он осаждает, чтоб понудить к сдаче.

А я люблю и потому в огне
Иду и знаю горечь поражений,
Не на маневрах я, а на войне,
Где нет ни отпусков, ни увольнений.
Я – рядовой, и рядовому мне
Наград досталось меньше, чем ранений.


16.TRÊN THAO TRƯỜNG 

Trên thao trườngdù không phải chiến trường
Nhưng xe tăng vẫn bò rung mặt đất
Và dù cho khói lửa chẳng rõ ràng
Thì tiếng nổ vẫn rền vang như thật

Ai đấy cho rằng tình yêu giống với
Một trò chơi, nơi chỉ có thành công
Pháo đài con tim chỉ dùng lời nói
Rồi bao vây, bắt buộc phải đầu hàng

Còn với tôi tình yêu là khói lửa
Tôi xông lên nhưng thất bại, đắng cay
Chẳng thao trường mà chiến trường thật sự
Không nghỉ ngơi và chẳng có ai thay

Có lẽ vì tôi chỉ người lính bình thường
Nên bị thương nhiều mà ít được huân chương. 

Anh đã thề sẽ quên em mãi mãi



15.Я поклялся тебя позабыть навсегда

Я поклялся тебя позабыть навсегда,
Сжечь проклятую страсть, чтоб развеялась в прах
Моментально, как только растают снега
И как только зажгутся фиалки в горах!

Я поклялся разлукой с вершинами гор,
С ними клялся порвать и с тобой заоодно!
Я ведь сердцу твердил, что найдется простор,
Где полюбит и счастливо будет оно.

Но как только запел кипяток снеговой
И как только фиалки зажглись на горах,
Я узнал, что сумел бы расстаться с тобой,
Только если бы сам я развеялся в прах!

Сколько раз я, обманщик, себя обману?..
Но ни разу, ни разу тебя лишь одну.


15.ANH ĐÃ THỀ SẼ QUÊN EM MÃI MÃI 



Anh đã thề sẽ quên em mãi mãi
Đốt say mê thành tro bụi thì thôi
Ngay lập tức khi tuyết vừa tan chảy
Ngay vừa khi hoa tím nở trên đồi

Anh đã thề chia tay với núi rừng
Và như thế xa em cùng một lúc
Đã nhủ lòng sẽ tìm chốn mênh mông
Con tim này sẽ yêu và hạnh phúc

Nhưng vừa khi tuyết bắt đầu tan chảy
Cũng vừa khi hoa tím nở trên đồi
Anh mới biết chỉ xa em mãi mãi
Nếu đốt mình thành tro bụi mà thôi

Biết bao lần anh đã tự dối mình
Nhưng chưa một lần anh nói dối em



Anh đã muốn làm một kẻ tha hương



14.Я замышлял уехать в дальний край

Я замышлял уехать в дальний край.
Хотел купить билет на поезд дальний,
Чтоб знала ты: хоть жизнь со мной – не рай,
Но без меня она еще печальней.

Я замышлял уехать впопыхах,
В краю далеком затеряться где-то,
Чтоб со слезами горя на глазах
Ты шла меня искать по белу свету.

Я бегство в край далекий замышлял,
Чтоб поняла ты, сколь тяжка утрата,
Но вдруг в какой-то миг соображал,
Что дома я, а ты ушла куда-то.
И сразу все на свете забывал,
Тебя искать бежал я виновато.

14.ANH ĐÃ MUỐN LÀM MỘT KẺ THA HƯƠNG

Anh đã muốn làm một kẻ tha hương
Đã định mua vé tàu về miền vắng
Cho em hiểu: với anh chẳng thiên đường
Nhưng thiếu anh cuộc đời càng đau đớn

Anh đã định đi thật nhanh, vội vã 
Về miền xa, xa tít nẻo mù khơi
Để một mình em nước mắt giàn giụa
Em bơ vơ đi kiếm ở trên đời

Anh định đi về miền vắng thật xa
Cho em hiểu rằng khổ đau, mất mát
Nhưng bỗng nhiên phút chốc chợt nhận ra
Anh ở nhà còn em đi đâu thật
Thế là quên mọi điều ngay lập tức
Anh như người có lỗi chạy tìm em



Ở đâu người hay xúc phạm đến em



13.Чтоб с ним вступить сейчас же в смертный бой

Чтоб с ним вступить сейчас же в смертный бой,

Где твой обидчик давний иль недавний?
Но то беда, что я – защитник твой,
И я же твой обидчик самый главный.

Во мне два человека много лет
Живут, соседства своего стыдятся,
И, чтобы оградить тебя от бед,
Я должен сам с собою насмерть драться.

А ты платок свой с плеч сорви скорей
И, по обычью наших матерей,
Брось в ноги нам, не говоря ни слова,
Чтоб мы смирились во вражде своей,
Иль собственной своей рукой убей
Ты одного из нас двоих – любого.

13.Ở ĐÂU NGƯỜI HAY XÚC PHẠM ĐẾN EM

đâu người hay xúc phạm đến em
Để anh tìm cho hắn ta một trận
Nhưng oái oămngười bảo vệ cho em
Lại là kẻ đã làm điều xúc phạm

Hai con người trong anh đã nhiều năm
Sống bên nhau nhưng láng giềng xấu hổ
Và để cho em thoát khỏi hoạ căn
Anh phải đánh nhau với mình quyết tử

Còn em lấy chiếc khăn trên vai mình
Rồi hãy làm một điều theo phong tục
Vứt xuống chân anh và nhớ lặng thinh
Để hai người sẽ trở nên thân thiết
Hoặc là em tự tay mình hãy giết
Người bất kỳkẻ ấy hoặc là anh