Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

THƠ TÁM CÂU - 199-204



199
Мне двадцать восемь - я ребенок малый,
Мальчишка я - покуда жив отец,
Я повзрослел, когда отца не стало,
Скорбь - детству обозначила предел.

Мне сорок три... Ни волоса седого.
Я юноша - покуда мать жива.
Мать умерла в февральский день суровый…
В раздумьях - белой стала голова.

199
Tuổi 28 tôi vẫn là trẻ nhỏ
Bố đang còn, tôi – cậu bé ngây thơ
Tôi lớn thêm, bố tôi không còn nữa
Nỗi đau buồn – dấu chấm hết tuổi thơ.

Tôi 43... đầu tôi không sợi bạc
Tuổi trưởng thành mẹ con sống gần nhau.
Mẹ mất trong ngày tháng Hai tàn khốc…
Suy nghĩ nhiều – tôi bạc trắng mái đầu.



200
Я с волнами беседовать готов,
Спешащими одна другой на смену,
И неподвижных звезд я слышу зов,
Блистающих на потолке вселенной...

И темной ночью и при свете дня
Мне с вами говорить одна отрада...
Лишь о друзьях расспрашивать меня
Не надо, очень вас прошу, не надо...

200
Những con sóng vội vã nối đuôi nhau
Tôi sẵn sàng với sóng cùng trò chuyện
Dù đứng yên tôi vẫn nghe ra tiếng
Những ngôi sao toả sáng giữa trời cao..

Bất kể đêm hay dù giữa ban ngày
Được chuyện trò tôi lấy làm vui lắm..
Chỉ một điều: đừng hỏi về bè bạn
Tôi thực tình xin đấy, chớ hỏi tôi…



201
У дороги мне камень сказал, на могиле лежащий:
Не спеши, задержись на мгновение подле меня.
Если ты опечален - пойми, что печаль преходяща,
Все минует, исчезнет, пройдет в смене ночи и дня.

Если радостен - знай, на мгновенье застыв у надгробья,
Краток радости час, но зато нет на свете сильней
И дороже любви... Знай, все держится в мире любовью,
Не кладут ее в землю, не ставят надгробья над ней.

201
Viên đá trên mộ ven đường bảo tôi như vậy:
Đừng vội đi đâu, hãy dừng lại một chút ở nơi này.
Nếu ngươi đau buồn, hãy nhớ rằng nỗi buồn qua lại
Tất cả đều đi qua, biến mất như đêm nối tiếp ngày.

Nếu người vui – hãy nhớ về phút giây bên mộ
Giờ vui ngắn ngủi nhưng có một sức mạnh vô hình
Đó là tình yêu, tình yêu mạnh và quí hơn tất cả
Đừng chôn tình vào đất, đừng khắc bia mộ cho tình.



202
Если ты мне друг – остерегись,
Помолчи и в дружбе не клянись.
В дни скорбей смогу ее узнать я
В твоем взгляде и рукопожатье.

Если ты мне друг – то уклонись
От признаний, в дружбе не клянись.
В дни веселья я услышу это
В песне, что тобою будет спета.

202
Nếu là bạn của tôi xin hãy nhớ
Hãy lặng im, tình bạn chớ thề nguyền.
Tôi tự nhận ra trong ngày đau khổ
Trong cái bắt tay, trong ánh mắt nhìn.

Nếu là bạn của tôi thì nhớ nhé
Đừng nói ra, tình bạn chớ thề nguyền.
Tôi sẽ nghe ra trong ngày vui vẻ
Trong bài ca do bạn tự hát lên.



203
Мать песнь поет, качая колыбель,
Молитву ли?.. Что в мире изначальней?
Нет мамы... И пустует колыбель...
О, я не видел ничего печальней.

Отец мой с кочергою, в ранний час
Свет жизни бережет - в огне камина...
Но нет отца... Камин давно погас.
Я сиротливей не встречал картины.

203
Mẹ đưa nôi và cất lên lời hát
Lời nguyện cầu chăng?...Câu hát mọi bắt đầu.
Mẹ không còn...và chiếc nôi vắng ngắt
Với tôi chỉ còn lại nỗi buồn đau.

Bố với cây gậy thông lò từ sáng sớm
Khơi lò sưởi lên – giữ ngọn lửa cho đời
Bố không còn... lửa từ lâu tắt hẳn
Tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi.



204
Дай мне фонарь: хочу хотя б на миг
Увидеть лица спутников моих...
Фонарь погас. И ветер все лютей -
Жизнь так темна, что не узнать людей.

Дай мне бинокль: я так хочу взглянуть,
Откуда эти люди держат путь?
Хочу понять: откуда и куда?...
Но в темноте не отыскать следа.

204
Hãy trao cho tôi cây đèn, tôi muốn
Nhìn người bạn đường thân mến của tôi…
Cơn gió mạnh thổi ngọn đèn tắt ngấm
Đời tối tăm, không nhìn thấy mặt người.

Hãy trao tôi ống nhòm, tôi muốn biết
Những người này, họ đi đến từ đâu?
Tôi muốn hiểu: từ đâu và về đâu?...
Nhưng tối mịt, không nhìn ra dấu vết.



THƠ TÁM CÂU - 193-198



193
Три возраста в жизни бывает, три разных поры,
Совсем как три дерева там, у подножья горы.
На дереве первом - проклюнулись листья весенние:
Любовь моя первая в самом начале цветенья.

Созрели плоды на другом - и готовы упасть:
То зрелость моя наступила - сладчайшая страсть.
Под царственным золотом дерево третье, соседнее:
Любовь моя поздняя - может быть, даже последняя.

193
Ba lứa tuổi trong đời người, ba độ
Như ba cây mọc ở dưới chân đồi.
Trên cây đầu tiên hoa lá xanh tươi
Tình yêu đầu tiên, buổi ban đầu hoa nở.

Hoa nở ra trên một cành cây khác
Tuổi trưởng thành của tôi – say đắm, ngọt ngào.
Rồi trên cây thứ ba là một mối tình sau
Màu vàng ươm, có lẽ là sau chót.



194
Мы не актеры… Ни парик, ни грим
Не старят нас и нас не молодят.
Нас изменяет смена лет и зим,
И сто сомнений душу бередят.

И вечная любовь, и злоба дня
То вдруг вперед ведут, то тянут вспять.
Терзает тысяча тревог меня –
Ах, как бы воедино их спаять!..

194
Ta không là diễn viên... không tóc giả, phấn son
Ta không già đi mà cũng không trẻ lại.
Chỉ thời gian làm cho ta thay đổi
Trăm mối hoài nghi cho ta phải đau lòng.

Tình muôn thuở và những cái hàng ngày
Cái đẩy lên, cái kéo lùi tôi lại.
Hành hạ tôi cả trăm ngàn khổ ải
Giá tôi hòa nhập được những thứ này!...  



195
Я воспеваю ранние рассветы -
А солнце уж заходит за хребты.
Я воспеваю вешние приметы,
А снег уже слетает с высоты.

Как ни старайся разум - но жестоки
Болезни: не отступят никогда...
Впрок никогда еще не шли уроки,
Весна опять исчезла без следа.

195
Tôi ngợi ca buổi bình minh tươi rói
Thì mặt trời đã ghé xuống sau rừng
Tôi ngợi ca những dấu hiệu mùa xuân
Thì tuyết đã bay về trên đỉnh núi.

Dù cố gắng đến đâu, nhưng khủng khiếp
Bệnh tật không chịu lùi bước bao giờ
Lợi ích chưa mang bài học cho ta
Thì mùa xuân đã không còn dấu vết.



196
Снова утро настало. Какое оно –
Не спешу я узнать: все желанно и мило!
Солнце, дождь или снег за окном – все равно:
Не достаточно ли, что оно наступило?!

И деревья и люди мелькают в окне,
Так светло на душе – даже пятнышка нету...
Утро новое – как оно дорого мне!
Как вы дороги мне, моей жизни рассветы!

196
Buổi sáng đến. Buổi sáng này thế nào –
Không vội biết: tất cả đều mong muốn!
Dù tuyết rơi, dù trời mưa hay nắng
Buổi sáng về, còn chưa đủ hay sao?!

Người và cây bên cửa sổ rì rào
Sáng hồn tôi, không chút nào vấy bẩn…
Buổi sáng mới – tôi vô cùng quí trọng!
Bình minh của đời, tôi quí biết bao!



197
Все дни уходящие я провожаю с тоскою,
Боюсь - не дождусь я грядущего, нового дня...
Когда увядают цветы - я не знаю покоя,
Боюсь, что настанет весна - не застанет меня.

Когда уезжаешь - живу в неизбывной тревоге:
Вернешься ль когда-нибудь - встретиться сможем опять?
Тоскую о прошлом... А ночь уж давно на пороге...
Да, ночь на пороге... И время не катится вспять.

197
Tôi tiễn ngày đi với một nỗi buồn
Tôi chỉ sợ không thấy ngày mai nữa
Và khi nhìn những bông hoa héo hon
Tôi chỉ sợ không còn mùa xuân nữa.

Em ra đi, tôi lo lắng, muộn phiền:
Liệu em có về, có còn gặp lại?
Nghĩ về quá khứ... thì đã thấy đêm
Đêm đã về... thời gian không quay lại.



198
Прекрасно дерево в снегу,
Под солнцем, под дождем – прекрасно.
Любовь прекрасна, не солгу,
Ежеминутно, ежечасно.

Гроза утесу не страшна,
Пускай гремит когда угодно.
Любовь в любые времена
Сильна, отважна и свободна.

198
Cây đẹp tuyệt vời trong tuyết
Tuyệt vời trong nắng trong mưa.
Tình yêu tuyệt vời – nói thiệt
Tuyệt vời từng phút, từng giờ.

Cơn giông sợ gì vách đá
Khi thích cứ việc gào to.
Tình yêu thời nào cũng thế
Mạnh mẽ, can đảm, tự do.


THƠ TÁM CÂU - 187-192



187
Что явилась весна – я не понял,
Хоть о том возвестили мне птицы.
Не заметил, покуда не вспомнил
Я любви моей первой зарницы.

И что осень пришла – я не понял,
Хоть и травы повсюду увяли.
Не заметил, покуда не вспомнил
Я любви своей первой печали.

187
Rằng mùa xuân đến rồi – tôi không rõ
Mặc dù chim đã báo hiệu mùa xuân.
Không để ý bởi vì tôi không nhớ
Tình yêu đầu tiên – chớp bể mưa nguồn.

Rằng mùa thu đã về – tôi không rõ
Dù khắp nơi hoa cỏ đã héo hon
Không để ý, bởi vì tôi không nhớ
Tình yêu đầu tiên – một nỗi đau buồn.



188
Когда б ты знала обо мне все с самого начала
И до конца, меня бы ты вовек не огорчала.
Но раны у меня болят, не легче мне нимало, -
Ты нанесла их оттого, что ты меня не знала.

Когда б ты знала обо мне все, что со мною было,
С начала до конца, - вовек меня б не полюбила,
И жизнь моя в угрюмой мгле извечно б пребывала…
Как ликовал я оттого, что ты меня не знала.

188
Giá mà em đã biết về anh tất cả từ đầu
Cho đến cuối thì đã không làm anh muôn đời đau khổ.
Nhưng vết thương chẳng nhẹ nhàng, giờ vẫn còn đau
Em làm anh đau tại vì em không biết rõ.

Giá mà em đã biết được tất cả về anh
Từ cuối đến đầu – thì đã không yêu anh như vậy
Và cuộc đời anh  muôn đời đã chìm trong khổ ải
Anh thấy vui mừng vì em đã không biết về anh.



189
Вечером была ты так красива –
Сердце вмиг мое затрепетало.
Темнота меня не обманула,
Утром ты еще красивей стала.

Ты была весною так красива,
Ярче солнца предо мной блистала…
И вена меня не обманула,
Ты зимой еще красивей стала…

189
Buổi chiều em mới đẹp làm sao
Trong khoảnh khắc con tim anh rung động.
Bóng đêm không lừa dối anh đâu
Em càng đẹp hơn trong buổi sáng.

Em đã từng xinh đẹp giữa mùa xuân
Sáng hơn mặt trời, em toả sáng...
Không lừa dối anh đâu, dòng máu nóng
Rằng mùa đông em càng đẹp hơn...



190
Если утром солнце не светило –
Вечером светить оно не станет.
Но не говорю «Прощай!» надеждам –
Ведь любовь и днем и ночью светит…

Если не цвели цветы весною –
Уж зимой не расцветут подавно.
Но не говорю «Прощай!» любимой –
Ведь любовь цветет в любое время.

190
Nếu sớm mai mặt trời không toả sáng
Thì chắc gì toả sáng buổi hoàng hôn.
Nhưng đừng nói chia tay niềm hy vọng
Bởi tình yêu toả sáng suốt ngày đêm…

Nếu mùa xuân hoa không nở trên cành
Thì mùa đông chẳng bao giờ hoa nở.
Nhưng đừng nói chia tay với người tình
Bởi tình yêu cả bốn mùa vẫn nở.



191
Говорят, если сеять любовь неустанно –
То поднимутся рощи и чащи любви…
Почему же так голо в горах Дагестана?
Вся любовь моя – здесь: назови, позови…

Говорят, от горячей любви непреложно
Тает лед на дорогах и реках всегда…
Так люблю я тебя, что сказать невозможно!
Почему ж холоднее ты снега и льда?..

191
Nghe nói rằng chăm gieo hạt tình yêu
Thì cánh rừng tình yêu xanh tươi mãi…
Thế tại sao trên đồi cảnh tiêu điều?
Tình của anh – ở đây: em hãy gọi...

Nghe nói rằng từ tình yêu cháy bỏng
Băng trên đường, trên sông lớn đều tan
Anh yêu em không thể nào tưởng tượng
Sao em lạnh lùng hơn tuyết hơn băng?



192
Жажда мучает кого-то – пьет он воду.
Злоба мучает кого-то – пьет он кровь.
У меня ж одна забота без исхода:
Пью вино – меня измучила любовь…

Пью вино – оно сказать поможет слово
В честь того, кто пьет вино и воду пьет;
Против тех, кто кровью пьян, кто полон злобы,
Ненавидит лишь – не плачет, не поет…

192
Ai khát nước thì người ta uống nước
Ai bực tức thì chỉ uống máu thôi.
Tôi có sự quan tâm không thoát được:
Uống rượu vang – tình làm khổ thân tôi.

Tôi uống rượu vang cho dễ nói lên lời
Uống chúc những người uống rượu vang và nước
Chống lại những kẻ say máu, đầy bực tức
Chỉ căm thù – không hát hay khóc cười.



THƠ TÁM CÂU - 181-186



181
Еще не разразился дождь над нами,
А я ищу и бурку и папаху.
Еще костра не разгорелось пламя,
А я готов сорвать с себя рубаху.

Те, что змею вдруг повстречали летом,
Зимой простой веревки опасались…
А я веревки видел этим летом,
Что змеями зимою оказались.

181
Khi mưa hãy còn chưa rơi xuống
Thì tôi đã tìm áo với mũ lông.
Khi ngọn lửa hãy còn chưa cháy sáng
Thì áo sơ mi tôi cởi đã sẵn sàng.

Ai bỗng nhiên gặp con rắn mùa hè
Sang mùa đông nhìn sợi dây sợ rắn…
Còn sợi dây tôi thấy trong mùa hè
Sang mùa đông tôi ngỡ là con rắn.



182
В любое время - в солнце и в туман,
И в час любой с рассвета до рассвета
Спроси: как он живет, твой Дагестан?
И я тебе три разных дам ответа.

Один - в мечтах, но нет мелодий в них,
Другой - в любви, но с мыслями не связан.
Лишь третий - воедино в добрый миг
Слил и любовь, и музыку, и разум…

182
Trong mọi thời gian – dù sương hay nắng
Trong mọi giờ, bình minh đến bình minh
Ai hỏi: sống ra sao Dagestan của anh?
Thì câu trả lời tôi chia làm ba dạng.

Một – trong ước mơ nhưng mà không giai điệu
Hai – trong tình yêu nhưng mà chẳng nghĩ suy.
Chỉ dạng thứ ba – hoà nhập những thứ kia
Có cả âm nhạc, tình yêu và trí tuệ...



183
Да, ты ушла, ты победила,
Нелегким оказался спор.
Себе бросаю через силу
Тебе назначенный укор...

Обезоружила умело
Меня - и скрылась, не любя.
Я сам в себя пускаю стрелы,
Что подготовил для тебя.

183
Em ra đi và em đã thắng
Cuộc tranh cãi chẳng dễ dàng.
Anh ném cho mình, rất mạnh
Lời quở trách đã định cho em.

Em tước vũ khí của anh
Không yêu anh, em chạy trốn.
Và anh tự bắn vào mình
Những mũi tên cho em dành sẵn.



184
Проходит жизнь - и дни, и вечера...
Вчерашние ошибки исправляет
Проходит жизнь. «А где ты был вчера?» -
Вопрос один и тот же повторяет.

«Где был вчера?» - настойчиво жена
Гуляку мужа спрашивает в раже...
Проходит жизнь... «Где был?» - твердит она...
Когда же я отвечу ей? Когда же?

184
Cuộc đời trôi – cả ban ngày, buổi tối…
Tự cuộc đời sửa lỗi của ngày qua
Cuộc đời trôi. “Anh ở đâu tối qua?” –
Một câu hỏi cứ nhắc đi nhắc lại.

“Anh ở đâu tối hôm qua?” – vợ hỏi
Cứ như tôi tằng tịu với ai sao…
Biết trả lời sao, chẳng lẽ hỏi: khi nào?
Cuộc đời trôi... “Anh ở đâu?” cứ hỏi.



185
О годах минувших, что промчались,
О своем здоровье не печалюсь.
Но порою к сердцу боль подступит:
Новый день наступит - не наступит?...

Не грущу о песнях, мной не спетых, -
Кто-то их споет когда-то, где-то...
Но в осенний день душа томится:
Неужели дождь не прекратится?..

185
Về năm tháng đã vụt bay đi mất
Về sức khoẻ của tôi cũng chẳng thấy buồn.
Nhưng bây giờ một nỗi đau trong ngực
Liệu ngày mai có còn đến hay không?

Tôi không buồn bài thơ chưa kịp viết
Sẽ có ai đâu đó, một khi nào...
Nhưng ngày thu tâm hồn tôi mỏi mệt
Chẳng lẽ trời mưa không tạnh hay sao?...



186
Ко мне заходит некто. И с порога
Приветствует - и ходит взад-вперед.
Вокруг глядит внимательно и строго
И властно руки мне на грудь кладет...

- Ты, верно, врач, что, силы не жалея,
Печешься обо мне - из ночи в ночь?
- Нет, я не врач, я смерть твоя... Позднее
К тебе приду я... - И уходит прочь.

186
Có ai đấy ghé nhà tôi. Trước cửa
Hắn chào tôi rồi đi ngược, đi xuôi
Hắn nhìn quanh nghiêm khắc và chăm chú
Ngang nhiên đặt tay lên ngực của tôi.

- Ô, bác sĩ, sức của mình không tiếc
Quan tâm đến tôi cứ vậy hằng đêm?
- Không phải đâu, ta là thần chết
Ta đến sau này và người sẽ đi luôn.