Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

THƠ BỐN CÂU - 31-40


31
Зимние ночи, зимние ночи,
Я не прошу вас стать покороче.
Пусть мои мысли станут длиннее,
Жизнь – очевидней и смерть – виднее.

31
Đêm mùa đông, ôi những đêm mùa đông 
Cứ để vậy, xin hãy đừng ngắn lại 
Hãy cứ để cho suy nghĩ dài hơn 
Cái chết rõ hơn, cuộc đời cũng vậy. 


32
Совсем не тем, что снег пошел, я возмущен…
Но как твоих волос посмел коснуться он!
Я ветер не виню, что дует он, трубя,
Но как обидно мне, что обнял он тебя!..

32
Anh không ngạc nhiên khi trời rơi đầy tuyết 
Nhưng sao tuyết cả gan chạm lên mái tóc em! 
Anh cũng không trách gì ngọn gió kia gào thét 
Nhưng thấy mếch lòng khi ngọn gió ôm em! 


33
Я видел, как осень, ветрами продута,
Гудела, цветы и растенья губя.
И дал себе слово я в эту минуту,
Не сравнивать больше с цветами тебя. 

33
Anh nhìn thấy mùa thu nổi gió 
Kêu vù vù, thổi giạt cỏ và hoa 
Anh tự nhủ lòng mình trong phút đó 
Không bao giờ đưa em sánh với hoa. 


34
«Не мешай мне петь и до конца,
Птица, песню выслушай мою!»
«Если у тебя душа певца,
Сам молчи, покуда я пою!»

34
“Chim chóc ơi, xin chim hãy nghe tôi 
Xin hãy để tôi hát cho xong nhé!” 
“Nếu như người có tâm hồn thi sĩ 
Hãy im đi, khi chim hát, người thôi!” 



35
Ты молод? Не печалься, постареешь.
Не любишь? Полюбить еще успеешь.
Ты глуп? Еще, быть может, помудреешь.
Ты стар? Увы! Уж не помолодеешь.

35
Ngươi còn trẻ? Rồi sẽ già, đừng buồn. 
Ngươi chưa yêu? Rồi sẽ yêu, đừng vội. 
Ngươi dại dột? Có thể rồi sẽ khôn. 
Ngươi đã già? Than ôi! Không trẻ lại. 


36
Приходит смерть, сулит мне райский сад,
Нашептывает в уши, точно сводня.
Я говорю: пусть лучше будет ад,
Но только чтобы завтра, не сегодня.

36
Cái chết khoe với tôi chốn bồng lai 
Ghé vào tai: hãy đi đà đến lúc. 
Tôi trả lời: tôi xin về địa ngục 
Nhưng ngày mai chứ không phải hôm nay. 


37
Юность, юность – комедия, вспомнить смешно…
Зрелость – драма. Ее уж сыграл я давно.
Нынче старость. Играю трагедию я.
Опускается занавес бытия.

37
Nhớ lại tuổi xuân giống như hài kịch 
Tuổi trưởng thành – chính kịch. Tôi đóng đã từ lâu 
Bây giờ tuổi già tôi vào vai bi kịch 
Màn cuộc đời khép lại đã bắt đầu. 



38
Под деревом близ моря я сижу,
Под шелест волн и листьев я пишу.
Кто ж автор песни, как решить не споря —
Иль я, поэт, иль дерево, иль море?

38
Tôi ngồi viết dưới cây, bên bờ biển 
Tiếng lá cây, tiếng sóng biển rì rào. 
Ai là tác giả - thật khó nói làm sao 
Tôi, nhà thơ hay là cây hay biển. 


39
Про старость люди б ничего не знали,
Когда бы молодыми умирали.
Мне молодость, конечно, не в укор,
И старость мне, конечно, не позор.

39
Con người ta sẽ không biết tuổi già 
Nếu người ta đều chết khi còn trẻ. 
Tôi, tất nhiên, chẳng trách gì tuổi trẻ 
Và cũng không xấu hổ bởi tuổi già. 


40
Роятся роем мысли в голове,
А мне необходимы только две.
Двух мыслей мне достаточно, поверьте,
Одной — о жизни и одной — о смерти.

40
Có thật nhiều ý nghĩ trong đầu tôi 
Nhưng thực ra chỉ cần hai ý nghĩ 
Hai ý nghĩ, với tôi, là đầy đủ 
Một – cuộc đời, một – cái chết mà thôi. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét