Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

THƠ BỐN CÂU - 71-80


71 
Мечтать мне было нипочем,
Подвластен жизни был при этом:
Пришла болезнь – я стал врачом,
Пришла любовь – я стал поэтом.

71
Ước muốn của tôi xem ra dễ ợt 
Tất cả chẳng qua do ở cuộc đời 
Khi có bệnh tôi trở thành thầy thuốc 
Khi có tình – thành thi sĩ, thế thôi.


72 
Теперь, когда я стар, и слабо зренье,
Лишь ты одна дана мне в утешенье.
Ты мой очаг, ты мой весенний свет,
Моя надежда, мой последний след.

72
Khi mắt đã mờ, tóc đã chẳng còn xanh 
Chỉ mình em cho anh niềm an ủi. 
Em là ánh sáng mùa xuân, em là lò sưởi 
Là dấu vết cuối cùng, là hi vọng của anh. 


73
Спасибо любви, что стихами меня одарила,
Спасибо стихам, что меня научили любить.
И все мне казалось, как ангел, любовь белокрыла,
Меж ним и тобою мной песен протянута нить.

73
Cám ơn tình đã cho tôi làm thơ 
Cám ơn thơ dạy tôi yêu người khác 
Tình yêu như thiên thần đôi cánh bạc 
Giữa hai cánh này những bài hát dăng ra. 



74 
Когда мы шли в далекие края,
«Куда?» – не задавал вопросов я.
Я спрашивал: «Когда назад вернемся?» –
Там оставалась родина моя.

74
Khi lên đường đi về chốn xa xôi 
Tôi không hỏi rằng: “Chúng ta đi đâu đấy?” 
Tôi chỉ hỏi: “Khi nào ta quay lại?” 
Nơi vẫn còn quê hương yêu dấu của tôi. 


75 
У нас с тобой разными радости стали,
У нас с тобой разными стали печали…
Но все б эти радости – будь моя воля! –
Сменил без возврата на общую боль я!

75
Giữa anh và em niềm vui đã khác nhau 
Cả nỗi buồn hai ta giờ cũng khác… 
Nhưng tất cả niềm vui này – giá anh làm được 
Anh sẽ thay chúng bằng một nỗi đau chung! 


76 
Когда б свои ошибки стал я хоронить,
Всю землю в кладбище пришлось бы превратить.
Когда б для них надгробье я тесал,
На эти плиты не хватило б скал.

76
Giá mà lỗi lầm của mình tôi đem chôn 
Thì cả mặt đất này sẽ biến thành nghĩa địa. 
Giá mà cho lỗi lầm tôi khắc bia mộ chí 
Thì núi đá dẫu bao nhiêu cũng sẽ không còn. 



77 
Луна могилы предков освещает,
От их лица она мне сообщает:
Не торопись сюда, где все равны,
Ведь не увидишь даже и луны.

77
Trên mộ của người xưa lấp lánh ánh trăng 
Từ nét mặt người xưa trăng nói với tôi như vậy: 
Về cái nơi tất cả đều như nhau đừng vội 
Bởi chốn này người không còn được thấy cả ánh trăng. 


78
Родятся мысли новые во мне,
Но чувства новые где взять под старость мне?
Мечети, храмы можно возродить,
С разрушенной любовью как мне быть?

78
Trong đầu tôi nảy ra nhiều suy nghĩ mới 
Nhưng tình cảm mới khi già tôi biết lấy đâu ra? 
Nếu Thánh đường bị phá đi có thể còn xây lại 
Nhưng tình yêu đã chết rồi tôi biết lấy đâu ra? 


79 
Час жизни прежде был зимы длинней,
Теперь зима, как час, короткой стала…
Мои года уходят все быстрей,
Согнулась старость над клюкой устало.

79
Xưa một giờ dài hơn cả mùa đông 
Còn bây giờ mùa đông ngắn bằng một tiếng. 
Năm tháng của tôi trôi thật vội vàng 
Tuổi già còng lưng trên cây gậy chống. 


80
«О мертвые, воскресните!» - кричу,
Они же мне твердят: «И ты не вечен».
Я груз стихов носить еще хочу,
Но с каждым днем мне ноша давит плечи.

80
Tôi kêu lên: “Người chết hồi sinh lại!” 
Họ bảo tôi: “Đời mi chẳng còn dài”. 
Tôi còn muốn làm nhiều thơ nữa đấy 
Nhưng túi thơ cứ ngày đè nặng lên vai. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét