Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

THƠ TÁM CÂU - 223-228



223
У меня были думы, но тщетно,
Не вплетя их ни в строки, ни в речь,
Как бумаги под грифом «секретно»,
Я старался их скрыть и сберечь.

Блекли мысли мои, выцветали,
Я их прятал - не помнил куда.
Иногда их назад возвращали,
Пропадали они иногда.

223
Tôi từng có nghĩ suy, nhưng vô ích
Vì lập tức không dệt chúng thành dòng
Như trang giấy có chữ đề “tuyệt mật”
Tôi gắng giấu đi và gắng giữ gìn.

Rồi những ý nghĩ nhạt dần, nhạt dần
Tôi giấu chúng nơi nào không còn nhớ.
Đôi khi chúng vẫn quay về lần nữa
Và có những khi chúng biến mất luôn.



224
Поэты  обходить не научен беду,
А радости сами проносятся мимо.
И я - Ленинград в сорок первом году,
И я - в сорок пятом году Хиросима.

Еврея - в Треблинке сжигают меня,
Я в Лидице - чех, я - француз в Орадуре.
Где б ни был пожар, не уйти от огня,
Где гром ни гремел бы, я гибну от бури.

224
Các nhà thơ tai nạn không tránh được
Còn niềm vui thì chỉ có đi ngang.
Tôi là Leningrad năm bốn mốt*
Là Hirôsima một chín bốn lăm.

Là người Do Thái ở Treblinka bị đốt lên
Người Séc ở Lidice, ở Oradour – người Pháp.
Có đám cháy thì lửa không thoát được
Nơi sấm đì đùng chết bởi bão giông.
____________
*Leningrad năm bốn mốt bị phát xít Đức bao vây; Hirôsima năm một chín bốn lăm bị ném bom nguyên tử; Treblinka là trại hủy diệt do phát xít Đức dựng lên ở Ba Lan; Lidice là ngôi làng ở Séc bị phát xít Đức đốt sạch năm 1942; Oradour-sur-Glane là ngôi làng ở Pháp bị phát xít Đức thảm sát năm 1944. 



225
Самосохранение - забота.
Люди, нам сопутствует боязнь.
Слышишь: в доме том, страшась чего-то,
Плачет человек, едва родясь.

Вечная боязнь куда-то гонит
По земле весь человечий род.
Слышишь, в этом доме тихо стонет
Старый горец в страхе, что умрет.

225
Tự bảo vệ – đấy là mối quan tâm.
Mọi người ơi, chúng ta luôn sợ hãi.
Nghe trong nhà có điều gì đáng sợ
Là khóc lên như người mới vừa sinh.

Nỗi sợ hãi muôn đời trên trái đất
Luôn xua đuổi cả nòi giống con người.
Nghe tiếng than thở trong ngôi nhà này
Ông già miền núi sợ rằng sẽ chết.



226
Если бы сочувствие людей
Стать могло бы для голодных пищей,
На камнях калькуттских площадей
Не было б изможденных нищих.

Если бы сочувствие людей
Стать могло бы крышею огромной,
Камни истамбульских площадей
Не были бы домом для бездомных.

226
Giá mà sự cảm thông của người ta
Thành đồ ăn cho những người đói khát
Thì trên đá quảng trường Calcutta
Không còn những người ăn xin kiệt sức.

Giá mà sự cảm thông của người ta
Có thể trở thành mái nhà rộng lớn
Thì đá quảng trường Istanbul đã chẳng
Thành ngôi nhà của kẻ vô gia cư.



227
Я нравом неунылый человек,
Я грустен по твоей недоброй воле.
Когда метель зимою сыплет снег,
Она сгибает тополь в чистом поле.

Я нравом далеко не весельчак,
Но я согрет твоим теплом лучистым.
Когда весна рассеивает мрак,
Вновь оживает тополь в поле чистом.

227
Tôi đây vốn là người thích vui vẻ
Tôi buồn vì ý thích xấu của em.
Khi cơn bão cuộn tuyết giữa mùa đông
Gập cây dương giữa cánh đồng rộng mở.

Tôi còn lâu mới là người vui vẻ
Nhưng sưởi ấm bằng hơi ấm của em.
Khi xuân về và xua đuổi bóng đêm
Cây dương ngời lên trên đồng rộng mở.



228
Разбуженный любовью на рассвете,
Пишу стихи о милой, но она
К ним равнодушна, и в минуты эти
Лежит в объятьях сладостного сна.

Всю ночь не льну я головой к подушке,
Пишу во гневе, недруга кляня,
А недруг веселится на пирушке,
Не вспоминая даже про меня.

228
Tình yêu thức tôi trong buổi sớm mai
Tôi làm thơ về em, nhưng em lại
Tỏ ra hững hờ, và trong phút ấy
Nằm trong vòng tay giấc ngủ ngọt ngào.

Suốt cả đêm không kê gối lên đầu
Giận dữ viết, rủa những ai thù nghịch
Nhưng kẻ thù đang vui trong bữa tiệc
Không nhớ gì, thậm chí cả về tôi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét