Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

THƠ TÁM CÂU - 229-234



229
«Смотри: он сед, как выси гор,
А роль избрал лжеца отпетого!»
«Чей он отец? Еще позор
На сына ляжет из-за этого».

«Глянь: молод он, а как матер,
Ложь мелет с хитростью бесовскою!»
«А чей он сын? Еще позор
Падет на голову отцовскую».

229
“Hắn đầu bạc như đỉnh cao của núi
Lại chọn vào vai một kẻ dối lừa!”
“Hắn bố ai? Thật vô cùng xấu hổ
Xấu hổ này rơi vào đứa con trai”.

“Hắn trẻ trung mà gian dối như ranh
Lại còn thêm sự gian manh của quỉ!”
“Hắn con ai? Thật xấu hổ vô cùng
Xấu hổ này rơi lên đầu người bố”.



230
Как струн ни касайся, останусь я хмур
Коль рокоту моря не вторит чунгур.
Как песню ни пой - холодны в ней слова,
Когда не шумит в них под ветром трава.

И тот не художник, хоть выбился в свет,
Который не создал еще твой портрет.
И книге короткая жизнь суждена,
Когда о тебе умолчала она.

230
Chạm dây đàn, tôi vẫn còn cau có
Nếu đàn chưa vang tiếng sóng biển xanh.
Dù hát lên – lời lạnh lùng trong đó
Nếu cỏ hoa trước gió chẳng rung lên.

Chưa phải nghệ sĩ – dù từng có tiếng –
Khi anh chưa vẽ được chân dung mình.
Cuộc đời ngắn ngủi, sách là định mệnh
Trong khi sách vẫn im lặng về anh.



231
Слетел ко мне голос таинственнокрыло
Над белой купелью стремительных рек:
«Знай, в мире подлунном все было, все было,
Что пережил ты за обыденный век.

И может быть, впрямь от любовного зова
До черного дня и заплаканных глаз
Все так для тебя изначально и ново,
Хоть было до этого тысячу раз».

231
Một giọng nói bí ẩn ghé tai tôi
Trên dòng nước của dòng sông chảy xiết:
“Tất cả đã từng có rồi, hãy biết
Những gì mà con đã sống trong đời.

Có thể là do tiếng gọi của tình
Trước ngày tối đen, nước mắt đẫm lệ
Tất cả như vừa bắt đầu, mới mẻ
Dù xa xưa, trước đó đã nghìn lần”.



232
Отца мне нарисуйте, чтоб воочью
Его я видел - не с пером в руке,
А проходящим по ущельям ночью
С неугасимым фонарем в руке.

И мать мне нарисуйте, но не где-то
У очага, у родника в горах,
А странствующую по белу свету
С новорожденной жизнью на руках…

232
Vẽ hình bố cho tôi, để bằng mắt
Tôi nhìn ông – không với bút trong tay
Người qua hẻm núi trong đêm tối mịt
Với ngọn đèn không tắt ở trong tay.

Vẽ hình mẹ cho tôi, nhưng đâu đấy
Bên bếp lửa, bên dòng nước trên đồi
Còn người phiêu lãng đi khắp thế giới
Với cuộc đời mới mẻ ở trong tay…



233
Три дочки и жена – смотрите-ка,
Четыре критика в дому.
Что я не принимаю критики –
Кто выдумал, я не пойму!

Они за все меня упорно
Бранят – послушали бы вы!..
А я внимаю им покорно,
Не поднимая головы.

233
Một bà vợ và ba cô con gái
Bốn nhà phê bình trong một ngôi nhà.
Tôi không chấp nhận chỉ trích, không nghe
Ai đã nghĩ ra, tôi không hiểu nổi!

Tất cả mọi điều họ đều khăng khăng
Trách mắng tôi – ai mà nghe cho được!...
Dù tôi lắng nghe một cách nghiêm túc
Nhưng chẳng bao giờ tôi ngẩng đầu lên.



234
Ученые. Пласты земли, комки
Перебирают в поисках вестей
Из древности: лопатки, позвонки,
Все кости, кости, тысячи костей…

А я пришел не мир костей открыть,
А мир любви – ему мильоны лет,
Пришел его дополнить, может быть,
Отдать ему и тень свою, и свет.

234
Các nhà khoa học. Đất cục bé cục lớn
Họ đào lên phân loại để tìm tin
Từ thời cổ: xương bả vai, đốt sống,
Tất cả xương, xương, ngàn vạn chiếc xương ...

Còn tôi đến đây không để tìm xương
Mà thế giới tình – triệu năm có lẻ
Tôi đến để bổ sung thêm, có thể
Trao ánh sáng và cả bóng của mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét