18.Три сонета
1
В Японии
читал стихи свои
На языке
родном - в огромном зале.
- О чем
стихи?- спросили.- О любви.
- Еще раз
прочитайте,- мне сказали.
Читал
стихи аварские свои
В
Америке.- О чем они?- спросили.
И я
ответил честно:- О любви.
- Еще раз
прочитайте,- попросили.
Знать, на
любом понятны языке
Стихи о
нашем счастье и тоске,
И о твоей
улыбке на рассвете.
И мне
открылась истина одна:
Влюбленными
земля населена,
А нам
казалось, мы одни на свете.
2
- Скажи
"люблю",- меня просили в Риме,
На языке
народа своего!-
И я назвал
твое простое имя,
И
повторили все вокруг его.
- Как
называют ту, что всех любимей?
Как
по-аварски "жизнь" и "божество"? -
И я назвал
твое простое имя,
И
повторили все вокруг его.
Сказали
мне:- Не может быть такого,
Чтоб было
в языке одно лишь слово.
Ужель язык
так необычен твой?
И я, уже
не в силах спорить с ними,
Ответил,
что одно простое имя
Мне
заменяет весь язык родной.
3
Нет, ты не
сон, не забытье,
Не чудной
сказки свет туманный
Страданье
вечное мое,
Незаживающая
рана.
Я буду
глух и слеп к обману,
Но только
пусть лицо твое
Мне
озаряет постоянно
Дорогу,
дни, житье-бытье.
Чтобы с
тобою рядом быть,
Готов я
песни все забыть,
Вспять
повернуть земные реки -
Но понимаю
я, скорбя,
Что на
земле нашел тебя,
Чтоб тут
же потерять навеки.
18.BA BÀI
SONNET
1
Ở Nhật Bản
anh đọc thơ của mình
Bằng tiếng
mẹ đẻ – trong khán phòng đồ sộ.
Họ hỏi:
“Thơ gì?”. Anh đáp: “Thơ tình”.
Họ yêu cầu
anh đọc thêm lần nữa.
Ở nước Mỹ
anh đọc thơ của mình
“Thơ về
gì?” – họ hỏi anh như thế.
Anh trả
lời trung thực: “Đấy thơ tình”
Và họ yêu
cầu đọc thêm lần nữa.
Hãy nhớ
rằng bằng ngôn ngữ bất kỳ
Những câu
thơ về niềm vui, nỗi khổ
Về nụ cười
em trong buổi sớm kia.
Và cho anh
một chân lý mở ra
Những
người yêu sống đầy khắp trái đất
Thế mà ta
ngỡ rằng chỉ có mình ta.
2
-Hãy nói:
“Tôi yêu”, – khán giả đề nghị anh
Ở La Mã –
bằng ngôn ngữ của mình! –
Và anh gọi
cái tên em giản dị
Còn người
ta nhắc lại ở xung quanh.
-Cách gọi
người đáng yêu nhất trần gian?
Bằng tiếng
Ava “cuộc sống”, “thánh thần”? –
Và anh gọi
cái tên em giản dị
Còn người
ta nhắc lại ở xung quanh.
Họ bảo
anh: – Không thể nào như thế
Rằng khi
trong ngôn ngữ chỉ một từ
Chẳng lẽ
ngôn ngữ khác thường đến vậy?
Anh không
đủ sức để mà tranh cãi
Trả lời
rằng cái tên giản dị kia
Thay cho
anh cả một trời tiếng mẹ.
3
Không, em
không phải giấc mơ hay quên lãng
Không ánh
mờ sương của câu chuyện tuyệt vời
Đau khổ
của anh là đau khổ muôn đời
Là vết
thương không bao giờ lành lặn.
Trước điều
dối gian anh điếc đặc và anh câm nín
Nhưng chỉ một
điều rằng gương mặt của em
Sẽ soi
sáng cho anh mãi mãi và thường xuyên
Cho con
đường, cho tháng ngày và cho cuộc sống.
Để rồi
những khi có em ở bên mình
Anh sẵn
sàng quên những bài thơ anh viết
Quay ngược
những dòng sông ở chốn trần gian.
Nhưng mà anh
luôn hiểu những phút đau buồn
Rằng anh
đã tìm thấy em ở trên mặt đất
Rồi lại
chính nơi này để mất đến muôn năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét