1.Я влюблен в сто девушек
Я в сотню
девушек влюблен,
Они везде,
повсюду,
Они и явь,
они и сон,
Я век их
помнить буду.
Я помню
давнюю весну:
Мальчишка
босоногий,
Я встретил
девочку одну
С кувшином
на дороге.
Казалось,
девочка была
Совсем,
как тот кувшин, мала.
Вода была
холодной в нем –
Я знал
наверняка, –
Но обожгла
меня огнем
Вода из
родника.
Таил
насмешку быстрый взор…
Ее люблю я
до сих пор.
А позже –
в стужу и весной
У сизых
волн каспийских
Я брел за
девушкой одной,
Не подходя
к ней близко.
Ходил за
ней я как во сне,
По улицам
кружа,
А чтоб
увидеть тень в окне
Второго
этажа,
Влезал я
на высокий клен...
Я до сих
пор в нее влюблен.
Не
позабыть, пока живу,
Мне
девушки одной,
Что как-то
ехала в Москву
В одном
купе со мной.
Спасибо,
дорогой кассир,
Что дал места
нам рядом,
Что с ней
в одно окно на мир
Одним
смотрели взглядом.
Так, рядом
с ней, вдвоем, без слов
Всю жизнь
я ехать был готов.
Мне злая
девушка одна
И до сих
пор мила,
Что,
раздражения полна,
Стихи мои
рвала.
Люблю я
взгляд веселых глаз
Одной
девчонки милой,
Что в
восхищенье столько раз
Стихи мои
хвалила.
Я в злую
девушку влюблен,
В простую
девушку влюблен,
И в очень
строгую влюблен,
И в
недотрогу я влюблен,
И в
равнодушную влюблен,
И в
девушку смешливую,
И я в
послушную влюблен,
Влюблен я
и в строптивую.
Я в каждом
городе влюблен,
На всех
путях-маршрутах,
В
студенток разных я влюблен
Всех
курсов института.
Своей
любовью окрылен,
Их всех
зову я «милой», –
Я в сотню
девушек влюблен
С одной и
той же силой.
Но ты
мрачнеешь – неспроста!
Ты даже с
места встала.
«Ах
значит, я одна из ста?
Спасибо, я
не знала!..»
Я отвечаю:
нет, постой,
Мой друг,
все сто в тебе одной!
Сто разных
девушек в тебе,
А ты одна
в моей судьбе!..
Когда
бежал я у села
Мальчишкой
босоногим,
Ведь это
ты с кувшином шла
По
узенькой дороге.
А в
городе, средь суеты,
Где Каспия
прибой,
Не
замечала разве ты,
Как шел я
за тобой?
Потом – ты
помнишь стук колес
И поезд,
что в Москву нас вез?
Сто
девушек – то ты сама,
Ты их
вместила всех,
В тебе – и
лето и зима,
В тебе –
печаль и смех.
Порой ты
равнодушная,
Бываешь
злой – не скрою,
Порою ты
послушная
И нежная
порою...
Куда бы ни
летела ты,
Я за тобой
летел,
Чего б ни
захотела ты,
Добыть
тебе хотел.
С тобою
шли мы по горам,
Где туч
стада лежали,
И к самым
разным городам
Мы вместе
подъезжали.
Я в сотню
девушек влюблен
С одной и
той же силой...
Тебя,
любовью окрылен,
Сто раз
зову я «милой».
В тебе сто
девушек любя,
В сто раз
сильней люблю тебя!
1.TÔI YÊU MỘT TRĂM CÔ GÁI
Tôi yêu một trăm cô gái
Họ ở khắp mọi chốn, mọi nơi
Họ ở cả trong mộng, ngoài đời
Tôi sẽ nhớ người ta mãi mãi.
Tôi nhớ về một ngày xuân:
Ngày còn là cậu bé chân trần
Tôi gặp một cô gái trẻ
Ôm chiếc bình đi trên đường.
Khi đó tôi ngỡ rằng cô bé
Bé bỏng như chiếc bình.
Nước lạnh trong chiếc bình –
Tôi biết chắc như thế –
Nhưng dòng nước từ nguồn
Đã đốt tôi lên bằng ngọn lửa.
Giấu ánh mắt nhìn thật nhanh…
Đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy.
Sau đó – ngày xuân cũng như băng giá
Bên những con sóng của biển Ca-xpiên
Tôi thơ thẩn theo một nàng
Không bước đến gần
Tôi bước đi như là trong giấc ngủ
Lượn vòng trên đường phố
Để được thấy chiếc bóng bên cửa sổ
Từ tầng hai
Rồi trèo lên một cây phong rất cao…
Tôi yêu cô ta kể từ ngày đó.
Một ngày mà tôi còn thở
Thì không quên một cô nàng
Khi đi tàu lên Moskva một lần
Hai đứa cùng chung một buồng
Xin cám ơn người bán vé
Đã bán cho hai chỗ một buồng
Để tôi với nàng qua ô cửa sổ
Nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn chung.
Chúng tôi ngồi bên nhau lặng im
Tôi muốn suốt đời được đi tàu như thế.
Với tôi một cô gái ác
Đến giờ tôi vẫn thấy yêu
Đấy là cái lần nàng bực tức
Đã đem xé nát thơ tôi.
Tôi yêu cái nhìn của ánh mắt vui
Của một cô gái đẹp
Biết bao nhiêu lần thán phục
Đã khen thơ tôi hết lời.
Tôi yêu một cô gái ác
Tôi yêu một cô bình thường
Và yêu một cô nghiêm khắc
Yêu một cô hay dỗi hờn
Yêu một cô rất dửng dưng
Yêu một cô cười thường xuyên
Tôi yêu một cô ngoan ngoãn
Tôi yêu một cô ngang bướng.
Tôi yêu ở khắp chốn thị thành
Trên khắp mọi nẻo đường
Tôi yêu mọi nữ sinh viên
Tất cả các năm ở trường đại học
Tôi luôn mở lòng mình
Gọi tất cả là “em yêu thương”
Tôi yêu một trăm cô gái
Và chỉ bằng một tình yêu như vậy.
Nhưng mặt em sa sầm xám xịt
Em không thèm đứng dậy, cất lời:
“Nghĩa là em trong số một trăm người?
Cám ơn anh, thế mà em không biết!..”
Tôi trả lời: khoan em ơi, đừng vội
Em thân yêu, trong em cả một trăm
Trong người em có một trăm cô gái
Còn em một mình trong số phận của anh!..
Cái ngày anh còn bé
Chạy chân đất trong làng
Chẳng phải em đã ôm chiếc bình
Đi trên con đường nhỏ.
Còn khi giữa ồn ào đường phố
Bên sóng biển Ca-xpiên
Chẳng lẽ em đã không để ý nhìn
Khi anh đi theo sau em như thế?
Sau đó – tiếng bánh xe, em còn nhớ
Của con tàu chở ta đến Moskva?
Một trăm cô gái – chính là em đó mà
Trong em có một trăm cô gái
Trong em – có mùa đông, mùa hè
Trong em – cả niềm vui, nỗi khổ
Cũng có khi em dửng dưng
Có khi ác – anh không hề giấu giếm
Lại có khi em ngoan ngoãn
Và có khi em thật dịu dàng…
Dù em có đi về nơi đâu
Thì anh lại vẫn theo sau
Khi em có điều gì ao ước
Thì anh phải tìm cho bằng được
Ta từng đi trên những ngọn đồi
Nơi còn đọng những đám mây
Và anh với em vẫn hai người
Từng đi đến biết bao thành phố.
Anh yêu cả một trăm cô gái
Vẫn bằng một tình yêu như vậy..
Anh mở cõi lòng mình cho em
Một trăm lần anh gọi “em yêu thương”.
Anh yêu một trăm cô gái trong em
Nghĩa là yêu em mạnh gấp một trăm lần!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét