15.О любви
Опять
пленен...
Был
мальчиком когда-то,
Пришла
любовь и, розу оброня,
Открыла
тайну своего адата
И сразу
взрослым сделала меня.
По гребням
лет не в образе богини,
А женщиной
из плоти и огня
Она ко мне
является поныне
И
превращает в мальчика меня.
Застенчивость,
бесстыдство в ней и трепет,
Вновь
загораюсь я, и оттого
Воображенье
преклоненно лепит
Из женщины
подлунной - божество.
Как
глупость командира, и не раз
Любовь
была опасностью чревата,
Зато
являла мужество солдата,
Что
безрассудный выполнил приказ.
Она всегда
похожа на сраженье,
В котором
мы, казалось бы, судьбой
Уже
обречены на пораженье,
И вдруг -
о чудо! - выиграли бой!
Она всегда
похожа на сраженье,
В которое
уверовали, но
Нежданно
прибывает донесенье,
Что
начисто проиграно оно.
И хоть любовь
не сторонилась боли,
Она порою,
ран не бередя,
Была
сладка, как сон под буркой в поле
Во время
колыбельного дождя.
Я возраста
достиг границы средней
И, ни на
что не закрывая глаз,
Пишу
стихи, как будто в миг последний,
И так
влюбляюсь, словно в первый раз.
15.VỀ TÌNH
YÊU
Giờ lại
say tình…
Ngày nào
đó từng là một chàng trai bé bỏng
Tình yêu
đến, tình đánh rơi bông hoa hồng
Mở ra điều
bí mật theo phong tục của mình
Và ngay
lập tức biến tôi thành người lớn.
Trên đỉnh
của tháng năm, không giống với nữ thần
Mà như một
đàn bà bằng thịt xương và bằng lửa
Đến bây
giờ nàng vẫn đến với tôi như thế
Và nàng
biến tôi trở thành một gã đàn ông.
Sự rụt rè,
trơ trẽn và cả sự xốn xang
Trong
người nàng làm tôi lại cháy lên, và chính
Sự hình
dung này đang tận tâm nhào nặn
Từ người
phụ nữ dưới trăng – như một vị thần.
Giống sự
ngu ngốc của người chỉ huy, hơn một lần
Tình yêu
đã từng tỏ ra là vô cùng nguy hiểm
Nhưng tình
cho thấy sự can đảm của người lính trận
Không cần
nghĩ suy để mệnh lệnh được hoàn thành.
Tình yêu
luôn giống như là một trận giao tranh
Mà ở đó ta
cứ ngỡ rằng là tại vì do số phận
Ta cam
chịu cho rằng thất bại là không thể tránh
Và bỗng
nhiên – kỳ diệu – phần thắng lại về mình.
Tình yêu
luôn giống như là một trận giao tranh
Người ta
luôn tin tưởng vào, nhưng rồi bỗng
Thật bất
ngờ, khi có người mang tin đến
Rằng trận
đánh kia đã thất bại hoàn toàn.
Và mặc dù
tình không tránh được đau thương
Đôi khi
tình không khơi lại vết thương xưa cũ
Đã từng
ngọt ngào, như giấc mơ trong chiếc áo
Trong khi
cơn mưa đang hát ru cho ai đó trên đồng.
Tôi bây
giờ đã đạt đến ngưỡng tuổi trung niên
Trước mọi
thứ tôi đã không còn cần nhắm mắt
Tôi làm
thơ có vẻ như trong giờ phút chót
Và đang
yêu tựa hồ như trong buổi đầu tiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét