Thứ Năm, 7 tháng 5, 2020

Anh nhận thấy một điều



7.Я признаюсь: мне кажется порою

Я признаюсь: мне кажется порою,
Как будто мы с тобой воскрешены
Из повестей старинных, где герои
Погибнуть от любви обречены.

Любовь своей затягивает сетью,
Она огнем того, кто любит, жжет.
Влюбленный лебедь долго не живет,
Живет лишь злобный ворон три столетья.

Стать старым лебедю не суждено,
Но он любя живет свой век недлинный,
И, заливаясь песней лебединой,
Он ворона счастливей все равно,

Хоть три столетья ворону дано
Жить в этом мире, тешась мертвечиной.

7.ANH NHẬN THẤY MỘT ĐIỀU

Anh nhận thấy một điều: đây là lúc 
Anh và em, cả hai đứa hồi sinh 
Từ những câu chuyện cổ, nơi nhân vật 
Người yêu nhau không khỏi chết vì tình. 

Tình yêu trải hết mình, giăng tấm lưới 
Kẻ đang yêu bị đốt bởi lửa tình. 
Thiên nga yêu lâu ngày không sống nổi 
Chỉ quạ khoang sống tới ba trăm năm. 

Trời không cho thiên nga sống đến già 
Nhưng vẫn yêu cuộc đời mình ngắn ngủi 
Hát vang ở đời khúc hát thiên nga 
So với quạ vẫn hạnh phúc gấp bội. 
Dù sống đến ba trăm năm già cỗi 
Nhưng cuộc đời le lói tựa bóng ma.




Cứ ngỡ rằng từ nay những dòng thơ


6.Мне кажется порою, что и строчки

Мне кажется порою, что и строчки
Не о любви не напишу я впредь.
Я все свои стихи другие в клочья
Порву и брошу в печь, чтоб им сгореть.

Давно бежит с горы моя дорога,
Кто знает, сколько мне осталось дней.
Жизнь лишь одна, но было б жизней много,
На все хватило бы любви моей.

И где б я ни был, что б со мной ни сталось,
Пусть лишь любовь живет в моих стихах.
Не так уж много впереди осталось,
Чтобы писать о всяких пустяках.

Спеши наполнить, горец, закрома,
Уходит осень – впереди зима.

6.CỨ NGỠ RẰNG TỪ NAY NHỮNG DÒNG THƠ 

Cứ ngỡ rằng từ nay những dòng thơ 
Chỉ về tình yêu thì tôi mới viết 
Những bài khác tôi sẽ đem xé hết 
Rồi đem vứt vào bếp đốt thành tro. 

Con đường tôi vẫn chạy từ núi đồi 
Ai biết được còn bao nhiêu ngày nữa?! 
Đời có một nhưng nếu có nhiều đời 
Thì tình tôi vẫn đủ cho tất cả. 

Dù ở đâu, dù điều gì đã xảy 
Chỉ mong sao tình ở mãi trong thơ 
Giờ phía trước thời gian đâu còn mấy 
Để đi viết về những chuyện vẫn vơ. 

Hãy nhanh tay đóng đầy vựa lúa vàng 
Thu đang qua và đông đã sắp sang.


Nghề làm thơ và sáng tạo ra thơ


5.Стихотворение – стихов творенье

Стихотворение – стихов творенье.
Такого ремесла на свете нет.
А что же есть? Есть горы в отдаленье,
Дожди и снегопады, тьма и свет.

На свете есть покой и есть движенье,
Есть смех и слезы – память давних лет,
Есть умиранье и возникновенье,
Есть истина и суета сует,
Есть жизни человеческой мгновенье
И остающийся надолго след.

И для кого весь мир, все ощущенья
Поэзия – тот истинный поэт.

Но как же пишутся стихотворенья?
На сей вопрос я сам ищу ответ.

5.NGHỀ LÀM THƠ VÀ SÁNG TẠO RA THƠ  


Nghề làm thơ và sáng tạo ra thơ 
Nghề như thế trên đời không hề có. 
Thế có gì? Đồi núi ở dằng xa 
Có ngày đêm, tuyết rơi và mưa đổ. 

Có chuyển động, đứng yên nơi trần thế 
Có kỷ niệm ngày xa – nước mắt, nụ cười 
Có sự chết đi và sinh ra thay thế 
Có sắc sắc không không, có chân lý cuộc đời 
Và có phút giây trong cuộc đời người 
Sẽ đọng lại thành dấu tích muôn thưở. 

Để cho ai, thế giới và cảm giác 
Chỉ có thơ ca – người thi sĩ cuộc đời 
Nhưng câu hỏi: làm sao thơ viết được? 
Thì tự tôi đi kiếm câu trả lời. 

Nếu như em không tồn tại trên đời


4.Когда ты вовсе не существовала б

Когда ты вовсе не существовала б,
Я, кажется, не прожил бы и дня,
Кто б стал причиной бед моих и жалоб,
Кто б стал истоком счастья для меня?

К кому б летел я из краев далеких,
О ком печалился, о ком грустил,
К кому другому обратил бы строки,
Которые тебе я посвятил?

Ужель цвели б сады и птицы пели,
Когда бы я твоих не видел глаз,
Ужели б звезды в небесах горели
И солнца свет над миром не погас?

Коль не было б тебя, о неужели
Я быть бы мог счастливым, как сейчас?

4.NẾU NHƯ EM KHÔNG TỒN TẠI TRÊN ĐỜI

Nếu như em không tồn tại trên đời
Thì tôi đã không sống nổi một ngày
Ai là nguyên nhân của bao bất hạnh
Ai là nguồn hạnh phúc của đời tôi?

Tôi bay về ai từ chốn xa xôi
Tôi u sầu, tôi buồn nhớ về ai
Và những dòng thơ về em đã viết
Tôi biết đem thơ ấy tặng ai người?

Chẳng lẽ hoa nở, chim hót được trong đời
Khi mà tôi chưa thấy đôi mắt này
Chẳng lẽ sao trên trời có thể cháy
Và ánh mặt trời không tắt trên đời?

Nếu như không có em, thì chẳng lẽ
Tôi là người hạnh phúc như lúc này?


Tôi từng nghe, Avicenna dùng thơ



3.Я слышал, что стихами Авиценна

Я слышал, что стихами Авиценна
Писал рецепты для больных людей,
Я слышал, что излечивал мгновенно
Больных своею музыкой Орфей.

А я не врач, не сказочный целитель,
Но все же людям дать могу совет:
Друг друга по возможности любите,
Любовь – вот снадобье от наших бед.

И хоть не все, я знаю, в нашей воле,
Не всякий любящий неуязвим,
Но чем сильнее любит он, тем боле
Он хочет быть здоровым и живым.

Мне кажется: и я живу, доколе
Тебя люблю я и тобой любим.

3.TÔI TỪNG NGHE AVICENNA

Tôi từng nghe, Avicenna dùng thơ 
Để kê đơn thuốc cho người bị bệnh
Và Orpheus bằng nhạc rất mau chóng
Chữa lành cơn đau từ thuở xa xưa. 

Tôi không thầy thuốc, không là bác sĩ
Nhưng có thể khuyên tất cả mọi người
Theo khả năng xin hãy cứ yêu nhau
Tình yêu với ta – đó là thuốc quí.

Không mọi người yêu đều không thương tổn
Nhưng dù sao, tôi biết một điều rằng
Khi người ta yêu càng mạnh mẽ hơn
Thì càng muốn sống và mong khỏe mạnh.

Anh nghĩ : một khi còn sống trên đời
Là để yêu em và được em yêu.

Tình yêu, có thể, – là trường đại học



2.Любовь, быть может, – это институт

Любовь, быть может, – это институт,
Где учится не всякий, кто захочет,
Где Радость и Печаль все дни и ночи
Занятья со студентами ведут.

И я мудреных книг листал страницы,
Но неизбежно убеждался в том,
Что не всему способны мы учиться
На неудачном опыте чужом.

Учился я, но знанья были зыбки.
Я ушибался, попадал впросак.
Я допускал грубейшие ошибки,
Не то твердил и поступал не так.

Я мало преуспел, хоть был, по сути,
Студентом вечным в этом институте.

2.TÌNH YÊU LÀ TRƯỜNG ĐẠI HỌC


Tình yêu, có thể, – là trường đại học
Nơi không phải ai cứ muốn là vào
Nơi ngày đêm Niềm vui và Nỗi đau
Được các sinh viên thi nhau học tập.

Tôi đã đọc những trang sách hay nhất
Nhưng dù sao phải thú nhận điều rằng
Không phải mọi người đều có khả năng
Để mà học ở sai lầm người khác. 

Tôi đã học, nhưng kiến thức trầy trật
Từng lâm vào khó xử, bị tổn thương
Xử sự vụng về, không biết học ôn
Từng mắc những sai lầm nghiêm trọng nhất. 

Tôi học kém, mặc dù, về bản chất
Là sinh viên suốt đời và chăm học. 


HÃY XỬ ANH THEO LUẬT CỦA TÌNH


HÃY XỬ ANH THEO LUẬT CỦA TÌNH YÊU




1.Суди меня по кодексу любви

Когда б за все, что совершили мы,
За горе, что любимым причинили,
Судом обычным каждого б судили,
Быть может, избежали б мы тюрьмы.

Но кодекс свой у каждого в груди,
И снисхождения не смею ждать я.
И ты меня, любимая, суди
По собственным законам и понятьям.

Суди меня по кодексу любви,
Признай во всех деяньях виноватым,
Чтоб доказать мою вину, зови
Минувшие рассветы и закаты.

Все, чем мы были счастливы когда-то
И что еще живет у нас в крови.

1.HÃY XỬ ANH THEO LUẬT CỦA TÌNH YÊU

Nếu vì tất cả những gì đã làm
Vì đã gây cho người yêu đau khổ
Mà xét xử bằng tòa án thông thường
Thì có thể, không phải ngồi nhà đá.

Nhưng luật của mình mỗi người đều có
Và anh không dám đợi sự khoan dung
Em yêu ạ, hãy đem anh xét xử
Theo bộ luật riêng dễ hiểu của mình.

Hãy xét xử theo bộ luật của tình
Hãy xác nhận lỗi lầm trong mọi thứ
Và để chứng minh tội lỗi của anh
Gọi về bình minh, hoàng hôn ngày cũ.

Những gì mà ta hạnh phúc một thuở
Và những gì trong máu em và anh.


Ta thay đổi không ít theo tháng năm.



19.С годами изменяемся немало

С годами изменяемся немало.
Вот на меня три женщины глядят.
- Ты лучше был,-
        одна из них сказала.
Я с ней встречался десять лет назад.

Касаясь гор заснеженного края,
Вдали пылает огненный закат.
- Ты все такой же,- говорит вторая,
Забытая пять лет тому назад.

А третья, рук не размыкая милых,
Мне жарко шепчет, трепета полна:
- Ты хуже был... Скажи, что не любил их...-
Каким я был, не ведает она.

19.TA THAY ĐỔI KHÔNG ÍT THEO THÁNG NĂM

Ta thay đổi không ít theo tháng năm.
Giờ đang nhìn tôi ba người phụ nữ.
– Anh xấu hơn – một người trong số họ.
Tôi với nàng gặp gỡ đã mười năm.

Đang chạm lên triền núi tuyết trắng ngần
Ánh hoàng hôn chiếu từ nơi xa lắm.
– Anh vẫn thế – người thứ hai lên tiếng
Tôi quên nàng cách đấy đã năm năm.

Người thứ ba, bàn tay đẹp không buông
Giọng thì thầm bên tai tôi nghe rõ:
– Anh đẹp hơn… chưa từng yêu thương họ… –
Nàng biết đâu tôi là kẻ đã từng. 

Ba bài sonnet



18.Три сонета

1
В Японии читал стихи свои
На языке родном - в огромном зале.
- О чем стихи?- спросили.- О любви.
- Еще раз прочитайте,- мне сказали.

Читал стихи аварские свои
В Америке.- О чем они?- спросили.
И я ответил честно:- О любви.
- Еще раз прочитайте,- попросили.

Знать, на любом понятны языке
Стихи о нашем счастье и тоске,
И о твоей улыбке на рассвете.

И мне открылась истина одна:
Влюбленными земля населена,
А нам казалось, мы одни на свете.

2
- Скажи "люблю",- меня просили в Риме,
На языке народа своего!-
И я назвал твое простое имя,
И повторили все вокруг его.

- Как называют ту, что всех любимей?
Как по-аварски "жизнь" и "божество"? -
И я назвал твое простое имя,
И повторили все вокруг его.

Сказали мне:- Не может быть такого,
Чтоб было в языке одно лишь слово.
Ужель язык так необычен твой?

И я, уже не в силах спорить с ними,
Ответил, что одно простое имя
Мне заменяет весь язык родной.

3
Нет, ты не сон, не забытье,
Не чудной сказки свет туманный
Страданье вечное мое,
Незаживающая рана.

Я буду глух и слеп к обману,
Но только пусть лицо твое
Мне озаряет постоянно
Дорогу, дни, житье-бытье.

Чтобы с тобою рядом быть,
Готов я песни все забыть,
Вспять повернуть земные реки -

Но понимаю я, скорбя,
Что на земле нашел тебя,
Чтоб тут же потерять навеки.

18.BA BÀI SONNET

1
Ở Nhật Bản anh đọc thơ của mình
Bằng tiếng mẹ đẻ – trong khán phòng đồ sộ.
Họ hỏi: “Thơ gì?”. Anh đáp: “Thơ tình”.
Họ yêu cầu anh đọc thêm lần nữa.

Ở nước Mỹ anh đọc thơ của mình
“Thơ về gì?” – họ hỏi anh như thế.
Anh trả lời trung thực: “Đấy thơ tình”
Và họ yêu cầu đọc thêm lần nữa.

Hãy nhớ rằng bằng ngôn ngữ bất kỳ
Những câu thơ về niềm vui, nỗi khổ
Về nụ cười em trong buổi sớm kia.

Và cho anh một chân lý mở ra
Những người yêu sống đầy khắp trái đất
Thế mà ta ngỡ rằng chỉ có mình ta.

2
-Hãy nói: “Tôi yêu”, – khán giả đề nghị anh
Ở La Mã – bằng ngôn ngữ của mình! –
Và anh gọi cái tên em giản dị
Còn người ta nhắc lại ở xung quanh.

-Cách gọi người đáng yêu nhất trần gian?
Bằng tiếng Ava “cuộc sống”, “thánh thần”? –
Và anh gọi cái tên em giản dị
Còn người ta nhắc lại ở xung quanh. 

Họ bảo anh: – Không thể nào như thế
Rằng khi trong ngôn ngữ chỉ một từ
Chẳng lẽ ngôn ngữ khác thường đến vậy?

Anh không đủ sức để mà tranh cãi
Trả lời rằng cái tên giản dị kia
Thay cho anh cả một trời tiếng mẹ.

3
Không, em không phải giấc mơ hay quên lãng
Không ánh mờ sương của câu chuyện tuyệt vời
Đau khổ của anh là đau khổ muôn đời
Là vết thương không bao giờ lành lặn. 

Trước điều dối gian anh điếc đặc và anh câm nín
Nhưng chỉ một điều rằng gương mặt của em
Sẽ soi sáng cho anh mãi mãi và thường xuyên
Cho con đường, cho tháng ngày và cho cuộc sống.

Để rồi những khi có em ở bên mình
Anh sẵn sàng quên những bài thơ anh viết
Quay ngược những dòng sông ở chốn trần gian.

Nhưng mà anh luôn hiểu những phút đau buồn
Rằng anh đã tìm thấy em ở trên mặt đất
Rồi lại chính nơi này để mất đến muôn năm.